Từ lúc nhỏ, tôi đã rất thích xem những câu chuyện, bộ phim về các siêu anh hùng. Tôi luôn ngưỡng mộ những nhân vật anh hùng ấy khi có thể thẳng tay trừng trị kẻ xấu, bảo vệ cuộc sống hòa bình. Thế nhưng, lúc nào tôi cũng cho rằng phải có phép thuật, những món vũ khí tối tân thì mới có thể làm anh hùng cứu giúp người khác được. Và những suy nghĩ ấy của tôi đã thay đổi hoàn toàn sau khhi được nhìn thấy hành động dũng cảm của Minh – HS lớp 2A1 vào ngày hôm nay.
Minh là một cậu trai với thân hình thấp bé ở trong lớp tôi. Tuy không cao nhưng cậu ấy vẫn rất khỏe mạnh và năng nổ. Hoạt động nào của lớp Minh cũng nhiệt tình tham gia, nhiều khi còn đem về thành tích cho lớp nữa. Trong mắt tôi, Minh cũng như bao HS khác, chỉ là một chàng trai hài hước và tốt bụng. Thế nhưng từ chiều hôm qua, cậu ấy đã thực sự trở thành một anh hùng trong mắt tôi và nhiều người khác.
Vào khoảng 13 giờ chiều hôm qua, như mọi hôm tôi đến trường từ sớm để cùng các con ôn bài trên lớp. Đột nhiên, chúng tôi nghe thấy tiếng hét vang lên từ góc sân. Ngạc nhiên, mọi người cùng chạy về hướng đấy để xem xét. Đến nơi, chúng tôi nhìn thấy một bạn nam đang ngồi dưới sân, đau đớn mà ôm lấy chân của mình. Từ kẽ ngón tay, những giọt máu chảy ra bên ngoài. Thì ra khi đá cầu, cậu ấy đã bỏ giày ra, không để ý nên giẫm phải mảnh vỡ thủy tinh.
Nhìn cậu bạn ấy đau đớn khóc, các bạn HS khác không biết phải làm sao. Vì dáng người cậu ấy không nhỏ bé gì, mà trên sân lại vắng bóng người còn rất sớm. Khi tôi đang liên hệ với giáo viên y tế thì Minh đã vọt lên ra hiệu mọi người kéo cậu bạn kia lên lưng mình, rồi cắn răng, gồng hết sức cõng người bị thương chạy thẳng lên phòng y tế.
Quãng đường không quá dài nhưng vì nắng nóng, lại phải chịu sức nặng lớn, nên mặt của Minh đỏ hết lên, những hạt mồ hôi to như hạt đậu thi nhau chảy xuống gò má xuống cằm. Vậy nhưng, đôi mắt của Minh thì sáng lắm, nó sáng rực lên như hai ngọn đuốc. Đến nơi, cô y tế nhanh chóng sát trùng, bôi thuốc và băng bó vết thương cho cậu bạn kia. Cũng may là chỉ đâm vào phần thịt nên chỉ cần dưỡng lành là được. Ngay khi đặt được cậu bạn kia lên giường,Minh ngã ngửa ra nền nhà. Miệng mở lớn, tham lam hít từng luồng không khí.
Nhìn hình ảnh ấy, trong mắt tôi hôm nay tự nhiên Minh cao lớn đến lạ. Với một thân hình nhỏ bé, mà cậu ấy đã cõng một người đang bị thương chạy thẳng đến phòng y tế mà chẳng cần một phép thuật hay thiết bị gì cả. Khi cậu bạn bị thương kia rối rít cảm ơn, Minh đã cười xòa và bảo là: " Không có gì đâu, cậu không sao là được rồi, mình khỏe lắm, chút sức ấy chẳng nhằm nhò gì đâu'. Rồi đưa tay xoa xoa mái tóc đen ngắn cũn trên đầu.
Sau sự kiện lần ấy, tôi hiểu được rằng chỉ cần mình cố gắng hết sức và có tấm lòng thương người thì không cần bất kì phép thần thông nào, ta cũng có thể giúp đỡ người khác. Và anh hùng, không cần có phép thần thông nào cũng có thể giúp đỡ người khác. Anh hùng cũng không phải thần tiên, người khổng lồ, mà cũng có thể là bất kì ai, dù chỉ là một cậu học sinh nhỏ bé. Thật cảm ơn Minh vì đã giúp tôi nhận ra những điều tốt đẹp này.