BÀI VIẾT VỀ GƯƠNG “NGƯỜI TỐT VIỆC
TỐT”
CÔ GIÁO TRẦN THANH VÂN – TỰ HÀO NGHỀ “TRỒNG NGƯỜI”
“Có một nghề bụi phấn bám
đầy tay
Người ta bảo là nghề cao
quý nhất
Có một nghề không trồng
cây trên đất
Lại nở cho đời những đóa
hoa thơm”
Cứ mỗi lần nghe những câu thơ ấy lòng tôi lại
bâng khuâng, xao xuyến, lòng tôi lại chùng xuống và nghĩ tới cô giáo Trần Thanh
Vân – Phó Bí thư Chi bộ, Phó Hiệu trưởng trường Tiểu học Mai Đình A, huyện Sóc
Sơn, TP Hà Nội.
Nhiệt huyết, đam mê nơi trái tim ấy – nghề dạy học
yêu quí!
Sau những năm miệt mài đèn sách, sau những tháng
ngày “bên ánh đèn khuya, em đã thức bao đêm”, cô Vân đã về công tác tại trường
trường Tiểu học Mai Đình B, huyện Sóc Sơn, TP Hà Nội.
Với lòng yêu nghề sâu sắc, “bông hoa” ấy đã tỏa cho
đời hương thơm của những tiết dạy lí thú, bổ ích. Không chỉ là những tiết thi
giáo viên giỏi cấp huyện, cấp Thành phố, không chỉ là những tiết hội giảng, tiết
chuyên đề mà ngay cả những tiết học hàng ngày, học sinh đều “bị” lôi cuốn vào
những lời giảng nhẹ nhàng, truyền cảm, những cách tiếp cận bài giảng một cách
đơn giản, đồng thời cũng khơi gợi để các em tìm hiểu sâu hơn nữa.
Cũng tại mái trường này, cô còn là người thầy “đặc
biệt”, bởi cô không những phải làm nhiệm vụ dạy dỗ học trò như các giáo viên khác,
mà còn phải gánh trên vai bao trách nhiệm nặng nề nữa. Cô là một giáo viên chủ
nhiệm giỏi, người giáo viên chủ nhiệm có “tâm” - là chiếc cầu nối giữa nhà trường
với học sinh và gia đình học sinh, giữa các giáo viên bộ môn với học sinh…
Trong nhiều tình huống, cô còn là người cha, người mẹ, người bạn, là chỗ dựa
tinh thần của học sinh. Thực tế cho thấy, cô đã luôn gần gũi, tận tâm với học
trò, có chuyên môn cao, yêu nghề sẽ giúp cho hoạt động dạy và học đạt hiệu quả
to lớn. Chính vì vậy, nhiều học sinh sau khi trưởng thành vẫn tìm trở về với
cô, vẫn luôn giãi bày tâm sự sẻ chia với cô, nhất là những học sinh “cá biệt”,
những cô cậu có cái tên là “gấu”, nhờ sự quan tâm, động viên của cô giờ đã trở
thành những con người có nghề nghiệp ổn định, có chỗ đứng trong xã hội, có một
mái ấm gia đình bình yên thì không thể không nhớ tới công ơn của cô. Quả đúng
là nếu chúng ta không có cái tâm, không có tấm lòng của một người cha, người mẹ
lo lắng cho học sinh thật lòng, có lẽ người giáo viên chủ nhiệm như cô không thể
làm tốt nhiệm vụ của mình. Bởi có bao nhiêu việc “có tên” và “không tên” đòi hỏi
người giáo viên chủ nhiệm phải ra tay giải quyết, có biết bao trách nhiệm mà
người giáo viên chủ nhiệm phải gánh trên vai. Dẫu chưa có danh hiệu nào dành
cho những giáo viên chủ nhiệm tận tụy thì sự trưởng thành của học trò sẽ là phần
thưởng quí giá nhất dành cho những giáo viên chủ nhiệm hết lòng với học sinh –
cô giáo Trần Thanh Vân.
Người quản lí có duyên với việc khó.
Trong công tác của một phó Hiệu trưởng trường Tiểu
học Mai Đình A, thì “người ta”, ai cũng biết tới cô với lòng ngưỡng mộ vô cùng
kể từ khi cô được điều động về làm Phó Hiệu trưởng của trường Tiểu học Mai Đình
A, huyện Sóc Sơn, TP Hà Nội.
Tôi vẫn còn nhớ như in cảm giác lần đầu gặp cô,
khuôn mặt hiền từ, nước da trắng ngần và ấn tượng nhất là bởi nụ cười, nụ cười
thật đôn hậu, nụ cười xóa tan khoảng cách giữa “Sếp” và nhân viên.
Về với trường của chúng tôi để công tác, để đảm
nhận chức vụ lãnh đạo, khỏi phải nói, chúng tôi cũng biết cô sẽ gặp khó khăn thế
nào. Làm thế nào để thu hút học sinh đây, làm thế nào để tạo dựng được sự tin
tưởng để phụ huynh gửi gắm con cái mình.
Thế mà, người quản lí ấy không hề “nản” dẫu biết
rằng đây thực sự là khó khăn lớn đối với
Phó hiệu trưởng mới về trường.
Nhưng rất nhanh chóng, cô đã quyết định được hai vấn đề then chốt giúp
thay đổi hình ảnh nhà trường, "kéo" học sinh quay lại trường học đúng
tuyến, đó là: phải tham mưu tích cực, hiệu quả với địa phương cũng như các cơ
quan, ban, ngành của quận trong công tác xây dựng cơ sở vật chất nhà trường; củng
cố, bồi dưỡng đội ngũ giáo viên…
Nỗ lực, cố gắng, xong khó khăn, nan giản nhất
liên quan đến đội ngũ vì những gì là cố hữu, lối mòn trong suy nghĩ không dễ
thay đổi. May mắn, đúng lúc đó, cô cũng thường xuyên được tham dự các lớp tập
huấn đổi mới về phương pháp và mời được những chuyên gia hàng đầu đến trường để
hỗ trợ giáo viên về phương pháp.
Tôi còn nhớ: Thời gian đầu, giáo viên không tiếp
nhận vì phải thay đổi hoàn toàn về mục tiêu cần hướng tới. Nếu như trước, giáo
viên soạn bài, lên lớp giảng bài, hết giờ thì thôi, không cần biết sau giờ dạy
có bao nhiêu học sinh hiểu bài, bao nhiêu học sinh không hiểu bài..., thì giờ
đây, các thầy cô cần phải biết trong giờ dạy, học sinh học được gì; vì sao học
sinh không học được để có những điều chỉnh phương pháp cho phù hợp với từng lớp,
từng học sinh...
"Để làm được điều này, với sự quan tâm sát
sao của mình, cô đã tăng cường chỉ đạo các buổi sinh hoạt chuyên môn theo
nghiên cứu bài học. Nghĩa là, giáo viên thực hiện tiết dạy trên cơ sở mục tiêu
học sinh học được gì sau giờ học; vì sao học sinh đó không học; vì sao học sinh
đó chưa hiểu và người dự cũng quan sát quan sát như vậy.
Sau giờ dự, thay vì nhận xét, đánh giá tiết dạy của
giáo viên thì toàn thể giáo viên tham dự đi sâu phân tích các vấn đề quan sát
được từ học sinh trong giờ học, từ đó rút ra những bài học kinh nghiệm cho những
tiết dạy sau" - cô Phó hiệu trưởng của chúng tôi đã chia sẻ cách làm như vậy
đó.
Sau nhiều nỗ lực, cố gắng, giờ đây, chúng tôi đã
thấy nụ cười trên môi của cô. Trường THCS Đoàn Kết, nhiều năm liền liên tục đạt
danh hiệu trường Tiên tiến xuất sắc cấp Thành phố, chất lượng dạy và học trong
nhà trường được nâng cao, năm nào trường cũng có giáo viên giỏi, học sinh giỏi
cấp huyện. Trường là địa chỉ tin cậy của phụ huynh và học sinh, là nơi chắp
cánh ước mơ của biết bao thế hệ trẻ.
Người có duyên với thành tích giấy khen!
Có lẽ người giáo viên, người quản lí với biết bao
nhiêu năm đạt danh hiệu giáo viên dạy giỏi cấp Huyện, cấp Thành phố, SKKN cấp
Thành phố, chiến sĩ thi đua cấp cơ sở, bằng khen của Chủ tịch ủy ban ND TP về
những đổi mới đóng góp cho sự nghiệm trồng người . Hôm nay, khi nền giáo dục của
nước nhà, của Thủ đô đang ngày một khởi sắc, chúng tôi bỗng cảm thấy vui hơn, ấm
áp hơn khi đã được sống, được làm việc bên cạnh những con người đầy nhiệt huyết
với nghề như vậy. Tự hứa với lòng sẽ cố gắng, cố gắng hơn để vườn hoa giáo dục
luôn tỏa hương thơm ngát. Mai đây dù có đi đâu vẫn mãi nhớ về mái trường thân
yêu, nhớ về người quản lí gần gũi, thân thương mà cũng rất đáng quí, đáng trọng
ấy!
Hà Nội, ngày 20 tháng 10 năm 2023
Người viết
Đào Thị Tuyết