Trong cuộc sống này, chẳng hề mọi khi ta đều gặp may mắn, hạnh phúc. Rất nhiều lúc tuyệt vọng và gian khổ xảy tới trong cuộc sống của ta và khiến ta lâm vào thống khổ. Và thật may thay, trong rất nhiều lần ta trằn trọc, ta suy tư, ta đã thấy được bao tấm gương người tốt, việc tốt và cho ta muôn nghìn hi vọng. Nhắc đến tấm gương người tốt, việc tốt, tôi nhớ về bác Ba - bác thương binh trong xóm tôi. Dù là thương binh nhưng mà ngày ngày bác vẫn niềm nở hết mức với công tác số đông.
Tôi vốn chỉ biết bác qua những lời nói của mọi người xung quanh về bác - một người thương binh trong những năm tháng chống Mỹ hào hùng. Cũng có không ít lần tôi gặp bác trên đường. Đôi chân bác bị thương lên bước đi của bác khập khiễng khó khăn lắm. Tôi không biết rằng có phải mình rất xấu không khi mà tôi luôn cảm thấy thương cảm vô cùng cho hoàn cảnh của bác. Bác sống một mình lầm lũi trong căn nhà cuối ngõ.Tuy thương tật nhưng bác vẫn không quên có công việc vất vả, làm lụng để nuôi sống bản thân. Mường tượng trong tôi về bác Bác giản đơn vô cùng. Môt người thương binh lớn tuổi, sống trong cô độc và nuôi sống bản thân đã là tốt lắm rồi. Vậy mà cho đến khi chứng kiến hành động của bác, nghe mọi người cùng nói câu chuyện về sự tốt bụng của bác, tôi mới chợt hiểu: Khiếm khuyết ngoại hình chẳng bao giờ có thể thành mặc cảm tự ti để con người vươn mình và rộng lòng yêu thương giúp đơ người xung quanh.
Hôm đó, trên đường tôi đi học về, tôi đã chứng kiến bác cho một ông cụ ít tiền. Chuyện sẽ chẳng là gì nếu đó không phải là ông Tư - một người bị rối loạn thần kinh thường xuyên chạy đi chạy lại và chỉ khi được ai cho gì đó ông mới trở về. Thấy ông, tôi dự một điều gì chẳng lành, vậy mà bác lại cho ông tiền. Ừ thì đúng thật bởi hình như lúc này trong tay bác chẳng còn có gì cả. Thấy đôi mắt cùng gương mặt ngờ nghệch của tôi, bác chỉ cười hiền rồi tiếp tục bước chân lững thững. Tôi mang theo dấu hỏi to đùng về bác Ba.
Tôi đã hỏi bố mẹ về chuyện lạ tôi gặp chiều nay.Với tôi, tôi cho rằng một người cũng thiếu thốn như bác thì lấy gì giúp ông cụ kia. Vậy mà bác đã hành động ngược lại. Bố mẹ thì không chút bất ngờ với câu chuyện của tôi và kể tôi nghe về một loại việc tốt bác làm. Người thanh niên trẻ xung phong ra chiến trường dù được miễn do cả gia đình đều đã hi sinh,người bệnh binh không ai chăm sóc tự kiếm tiền nuôi thân và luôn rộng lòng giúp đỡ các tổ chức từ thiện mà không bao giờ để lại danh tính.Một loạt những điều tốt, điều thiện bác đã làm khiến tôi chợt thức tỉnh và nhận ra nhiều điều.
Cuộc sống của chúng ta vẫn sẽ đẹp, vẫn sẽ ý nghĩa như thế khi có những con người, những tấm gương người tốt việc tốt. Ở bác Ba, tôi học tập không chỉ là tấm lòng sẻ chia mà còn là thái độ sống tích cực, thái độ và tình yêu, sự cống hiến với Tổ quốc để cuộc đời này thêm đẹp sau vô vàn những bon chen và tăm tối!